Ai cũng mong muốn mình trở nên tử tế!
Mình vừa đọc xong cuốn tiểu thuyết văn học - Số đen của tác giả Camilo José Cela, tác phẩm đã nhận được giải Nobel Văn Học vào năm 1989, cuốn sách thứ 19 trong năm 2024 mà mình đã hoàn thành được.
Tác phẩm được viết dưới dạng hồi ký của một nam tử tù, được sinh ra trong một gia đình có một người cha hung bạo, thường xuyên đánh đập và chửi bới, khinh thường mẹ; một người mẹ nghiện rượu, độc ác và vứt bỏ đứa con tội lỗi của chính mình.
Người vợ của nhân vật chính đã có thai với một gã tồi tệ - chuyên đi săn những cô gái nhẹ dạ, cả tin và kiếm chác tiền bạc từ những cô gái ấy trong thời gian anh ta bỏ nhà đi sau hai năm biền biệt xứ người.Anh ta đã khiến người vợ đang mang thai phải chết và gã đàn ông gian díu với vợ anh ta đã bị anh ta giết chết trong một cơn thịnh nộ được xây đắp bởi sự ghen tuông, cái tôi bị chà đạp và sự khiêu khích ngông cuồng bởi gã - kẻ khiến vợ anh ta trở thành người đàn bà đĩ điếm và khiến cuộc đời em gái anh ta tàn tệ.
Anh ta bị đi tù bởi tội ác giết người sau đó, có lẽ bởi cái tôi lương thiện vẫn đang cố giãy giụa để được tồn tại đã khiến anh ta cố gắng cải tạo bản thân bằng cách chăm chỉ lao động và lắng nghe lời dăn dạy của cha xứ mỗi ngày. Chỉ ba năm sau đó anh ta đã được thả tự do sớm hơn thường lệ.
Mong muốn được trở về nhà trong sự chào đón của gia đình và bắt đầu một cuộc sống lương thiện như-một-con- người-đúng-nghĩa sau những năm tháng cải tạo trong tù lao. Anh được cô em gái mai mối cho một cô gái lương thiện và ngoan đạo, đã yêu thầm anh bao năm tháng qua ngay cả trước khi anh lấy vợ, họ kết hôn và ngỡ tưởng cuộc sống sẽ hạnh phúc.Nhưng chính người mẹ lại không chấp nhận đứa con trai đầy tội lỗi của mình, thường xuyên chửi bới anh và khiến cuộc sống gia đình nhỏ của anh bị đảo lộn.
Một đêm anh ta đã ra tay giết mẹ mình, sau đó chạy trốn trong đêm tối như được giải thoát. Giải thoát vì anh không mong mình được sinh ra trong một gia đình như thế, giải thoát khỏi người cha cộc cằn, bạo lực, giải thoát khỏi người mẹ nghiện rượu, độc ác với ngay cả đứa con tù tội của mình.Sau đó vì liên tiếp giết người, anh được đưa vào trại giam với án tử hình.
Trong những tháng năm đợi chờ cái chết, anh ta viết rất nhiều - bởi sự giúp đỡ của những người cai tù, như một lời thú tội và an ủi bản thân về những tội lỗi của mình. Trước khi chết anh ta đã quỳ xuống cây thánh giá, giãy giụa mong được sống tiếp, nhưng một cuộc đời đã phải kết thúc rồi...
Đọc xong tác phẩm mình nhớ đến hai người anh họ ngay cạnh nhà mình - những người đã góp phần cho mình những ký ức tuổi thơ xinh đẹp và ấm êm: Cùng nhau đợi chương trình bông hoa nhỏ trên tivi với chiếc tivi đen trắng, những đêm cả xóm tụ tập để xem phim hay bóng đá, là những bản nhạc năm tháng đầu 9x không bao giờ quên với những cái tên: Ưng Hoàng Phúc, Phạm Quỳnh Anh, Duy Mạnh...
Khi lớn lên hai anh trở thành tội phạm - vì cướp xe và tài sản của người khác nên đã ra vào tù đến vài lần. Anh đầu đã kết hôn và có hai con trai rất khái khỉnh và ngoan ngoãn, anh thứ hai cũng mới kết hôn mấy năm. Bây giờ không còn hư như trước nữa sau những lần ở tù. Có lần anh thứ hai nói với mình "ai người ta lấy anh chứ". Mình bảo "sao không, mình tu chí làm ăn, sống tử tế lại thì sẽ có đầy người để lấy thôi".
Con người ai mà chẳng có lúc lầm lỡ, sai trái. Tha thứ và bao dung chính là liều thuốc tốt nhất giúp đỡ những tù nhân được hội nhập với xã hội sau khi ra tù - rằng ai chẳng muốn sống một cuộc đời tử tế - là vì trước đây họ (hoặc tất cả chúng ta) vì sự thiếu hiểu biết hay lòng tham trong những khoảnh khắc bất chợt mà có những hành vi sai trái mà thôi. Đối với mình các anh vẫn là những người anh với những ký ức tươi đẹp thủa ấu thơ - dù có từng lẫm lỗi ra sao đi nữa, vì quá khứ thì đã đi qua rồi mà.
#lieuphapvanhoc #lieuphapdocsach #chualanhtamlybanglieuphapvanhoc #docsachmoingay