NGÀY 1: KHÓ KHĂN MÀ TỪ BỎ THÌ DỄ QUÁ

Yêu cầu trong chủ đề ngày đầu tiên là “Lướt một tờ báo mà bạn yêu thích và bạn thích một trích dẫn nào trong đó, bạn có liên tưởng gì đến chuyện viết hay những niềm vui, khó khăn trong việc viết lách mà bạn đang có hay không?”

Đã rất lâu rồi tôi không đọc báo nên có vẻ như tôi không có tờ báo nào yêu thích cả, ngày còn là học sinh thì tôi thích đọc báo hóa học trò nhưng khi trưởng thành tôi không còn thói quen đọc báo nữa. Một phần vì tôi không cảm thấy hứng thú với những nội dung ngắn trên các trang báo chúng khiến tôi giảm đi sự tập trung khi đọc hết mẩu tin ngắn này đến mẩu tin ngắn khác, một phần vì tôi cảm thấy những nội dung ngắn ấy mức độ tin cậy khá thấp, không có sự sâu sắc trong từng nội dung. Thi thoảng vì tìm cần tài liệu cho việc học tập và nghiên cứu tôi có đọc một số trang báo khoa học, chủ yếu bằng tiếng Hàn vì tôi cần làm bài nghiên cứu bằng tiếng Hàn. Rút cuộc thì không còn tờ báo nào khiến tôi mê mẩn như Hoa Học Trò của những năm tháng cũ nữa.

Nói đến việc viết lách, ngày còn nhỏ thì tôi thường xuyên viết nhật ký, viết thư cho bạn bè và người thân, đôi khi tôi viết thư cho cả chính tôi nữa; tôi viết văn bởi những đề bài cô giáo môn Ngữ Văn giao trên lớp. Phải nói rằng tôi là một kẻ thích viết và thích được thả mình trong những con chữ với những cảm xúc trọn vẹn nhất, tôi dành cho chính mình.

Nhưng kể từ khi lên đại học, vì tôi là dân Vật lý nên những cuốn sách Văn học được thay thế bằng những cuốn sách chuyên ngành; những bài viết bay bổng, lãng mạn hay mang tính nghị luận xã hội, hoặc chỉ đơn giản là một bài văn miêu tả ngắn ngủi được thay thế bằng những bài tập Toán cao cấp, Cơ học lượng tử, Đại số tuyến tính, Vật lý lý thuyết,… và thế là cả thế giới cảm xúc của tôi dần tự khép lại, đóng chặt cánh cửa từ khi nào mà tôi không hay biết. Nhiều năm sau đó thi thoảng tôi có viết nhật ký, nhật ký biết ơn hay nhật ký cảm xúc, nhưng không thường xuyên và đều đặn, tôi bỏ quên thế giới cảm xúc của chinh mình kể từ khi tôi bước chân vào cánh cửa đại học.

Vài năm gần đây tôi quay trở lại viết lách chủ yếu là dành cho công việc, nhưng tôi lại cảm thấy con người đầy cảm xúc trọn vẹn của tôi đã biến đi đâu mất; có những cảm xúc hay ý nghĩ tôi muốn diễn đạt nhưng lại chẳng dễ dàng để viết chúng ra với vốn từ không còn mấy phong phú như trước nữa. Có lẽ điều khó khăn nhất khi tôi quay trở lại với thói quen viết lách đó là tôi đã rơi rụng mất khá nhiều từ vựng, thiếu thốn vốn từ khiến các bài viết của tôi không chạm được đến tận sâu trái tim của người đọc. Một phần nữa tôi nghĩ là tôi cần xem xét lại cách hành văn, các thể loại văn bản và cần lên bố cục đủ ba phần mở đầu - thân bài - kết bài cho từng bài viết một cách rõ ràng, cụ thể hơn. Cũng như là tôi muốn viết sao cho những cảm xúc của tôi được miêu tả một cách trọn vẹn, những suy nghĩ của tôi được thể hiện dưới những luận điểm có luận cứ và dẫn chứng một cách khoa học để đảm bảo độ tin cậy cho từng bài viết. Nhưng tôi nghĩ cứ đi mãi rồi cũng sẽ thành đường thôi, mọi thói quen được duy trì đều đặn sẽ tạo nên một kết quả như bản thân mong muốn; đọc thêm nhiều sách đa dạng các thể loại để tăng thêm vốn từ, học cách hành văn; đọc thêm nhiều tài liệu khoa học để bài viết mang tính thuyết phục cao; và chăm chỉ viết, viết và viết mỗi ngày.

Tôi nghĩ việc viết dành cho bản thân thì chẳng có gì là khó khăn cả, viết để truyền đạt thông tin đến những người khác mới là điều vốn không dễ dàng mà cần phải rèn luyện một cách có chủ đích và đều đặn, thường xuyên.

Nhưng dù viết theo cách nào đi chăng nữa thì những lợi ích của việc viết đem lại cho tôi là vô cùng! Về khía cạnh tâm lý, tôi cảm thấy mình được chữa lành những cảm xúc lộn xộn và tiêu cực, tôi nhận diện được những cảm xúc bên trong tôi sâu hơn, tôi có khoảng lặng để sắp xếp lại những suy nghĩ trong não bộ, tôi cảm thấy bình yên và nhẹ nhàng. Về mặt giao tiếp vì viết cũng là một cách giúp tôi giao tiếp với mọi người một cách sâu sắc hơn, ít ra có ai đó dừng lại đọc những gì tôi viết cũng chính là thời khắc họ dành thời gian để lắng nghe tôi một cách chân thành nhất. Về công việc và cuộc sống viết giúp tôi truyền đạt những thông tin mà tôi cho là quan trọng và cần thiết tới mọi người, như là hướng dẫn một kỹ năng nào đó, chia sẻ những bài học sau khi đọc một cuốn sách nào đó,…

Viết là một thói quen tích cực mà tôi sẽ cần duy trì đều đặn và thường xuyên, cũng như là một liệu pháp để tôi rèn giũa chính mình!

#day1 #viet200chude #owd #vietmoingay

Subscribe for daily recipes. No spam, just food.